BỔN PHẬN TÔI LÀ CHO MƯỢN
SV st.
Chuyện xảy ra ở một nông thôn người dân tộc. Có gia đình kia nghèo nhưng đạo đức. Hai vợ chồng chăm chỉ làm ăn nên mùa màng gặt về cũng đủ ăn. Song bà con chung quanh thường hay thiếu. Họ chạy đến chị K’Bông vay mượn, hẹn đến mùa sau sẽ trả. Có nhiều người mượn đã mấy mùa vẫn chưa đem lại trả. Gia đình tỏ vẻ không bằng lòng. Một hôm bà mẹ của chị gọi chị lại nói:
– Sao mày ngu vậy? Bạ ai cũng cho mượn hết, người ta không trả cho mày thì lấy gì mà ăn?
Chị mỉm cười trả lời:
– Mẹ này, không sao đâu! Mình nghe Lời Chúa dạy. Cho mượn là việc mình phải làm, còn trả lại là việc của người ta!…
Nhận xét góp ý