MONG NGÓNG
Đã đi qua mấy mươi mùa rụng lá
Tóc trên đầu trắng xóa bụi thời gian
Vẫn khát khao chỉ một thoáng bình an
Giữa cuộc thế bi hoan chừng giả dối
Biết rất rõ con thoi đời rất vội
Cuốn nhân gian vào mê muội không hay
Mà vẫn chưa buông ảo mộng đọa đày
Mãi thèm khát tiền tài danh lợi dục
Biết dại dột từng dòng châu ô nhục
Hiểu trót lầm nẻo hạnh phúc phù hoa
Thấu lòng người nhiều lừa lọc gian ngoa
Cảm thương phận cõi ta bà ngấu nghiến
Sao vẫn chưa muốn tìm về chân thiện
Tưởng mình còn thay biến được thời gian
Vẫn nghênh ngang như chẳng thể lui tàn
Để hưởng tận chút phù hoan chóng vánh
Thôi nhé em, đường về miền hoang lạnh
Há hốc mồm toan nuốt chững đời ai
Diễm dáng mùa thu nghiêng đổ bóng dài
Tuyệt hương sắc bỗng lạc loài giá buốt
Lắng lòng nhé em, nghe lời tình não ruột
Triệu năm rồi thương xót vẫn chưa nguôi
Mãi nhớ nhung, mong ngóng một con người
Về nguồn thật tròn nỗi vui hạnh phúc…
Gã Tuần Phiên, 17-9-2017
Nhận xét góp ý