CHUYỆN ĐỜI TẤM BÁNH
HỒ GIANG A
Thân em là hạt lúa mì
Người quăng xuống ruộng sân si cuộc đời
Đất bùn nghìn thuở tanh hôi
Chôn vùi hạt lúa lẻ loi một mình
Trong nơi tăm tối, lặng thinh
Em rời vỏ hạt đồng trinh nguyên tuyền
Nẩy mầm chồi mới hồn nhiên
Tuổi thơ cây lúa bình yên dịu dàng
Cùng em xanh lúa bạt ngàn
Xuân thì thiếu nữ gió mang hương trời
Đòng đòng đương độ kết ngôi
Rồi muôn bông ngậm sữa ngời ngọt thơm
Cánh đồng vàng rực vàng rơm
Bông no hạt trĩu người ôm lúa về
Đập thân cây lúa ê chề
Cho bung hạt mới tràn trề niềm vui
Trải mình dưới nắng phong phơi
Lúa xinh, hạt rắn, hạt ngời long lanh
Người xay, người giã tan tành
Cho thành hạt gạo, rồi thành hạt cơm
Trên sàng, hạt lúa no thơm
Giữ riêng tán nhuyễn bột làm bánh ngon
Bánh vuông, bánh dẹp, bánh tròn
Bánh chiên, bánh nướng cho vàng ruộm da
Bánh nuôi dân tộc, nước nhà
Nuôi người trần thế đẹp ra với đời…
…
Từ thân hạt lúa tinh khôi
Bằng lòng y lệnh chôn vùi, nát tan…
ả giang hồ, 26-5-2016
Nhận xét góp ý