MÙA KHIÊM NHƯỢNG
GÃ TUẦN PHIÊN
Con không thể nào bước lên cao
Nếu không nhờ người từ trên cao bước xuống
Vẫn biết thế, mà lòng kiêu ngất ngưỡng
Cứ muốn tự mình gầy dựng những đỉnh cao
Có nghĩa gì đâu một nắm anh hào
Mớ bóng loáng, thoáng tuổi tên, giàu cộm
Mà con bỗng trở thành người ăn trộm
Của Đức Chúa Trời, cuỗm làm của riêng con
Có khác nào con là đứa tiểu nhơn
Vừa bất nghĩa, vừa vô ơn trơ trẽn
Và cứ thế hết mùa đời chưa thẹn
Một kiếp người mọn mẹn tự làm cao
Có con chim nào dám hót tào lao
“Không có đứa nào dạy cho tao hót”
Lẽ nào, con, loài vô danh tiểu tốt
Phủ nhận Chúa Trời, vong phụ hồng ân
Thêm một mùa khiêm nhượng đương đến gần
Nhớ Con Chúa hóa thân thành nhục thể
Chỉ vì con quá kiêu căng tồi tệ
Nên Người đành tồi tệ, để cứu con
Xin cúi mình thống hối những vô ơn
Những tự phụ cuồng ngông đầy kiêu ngạo
Xin giúp con trở về cùng chính đạo
Đạo khiêm nhường, tin nhận Chúa Yêu Thương.
Gã Tuần Phiên, 01-12-2015
Nhận xét góp ý