TRONG VUÔNG VẢI TÍM
HỒ GIANG A
Người đã lánh mặt em (Ga 12,36)
Một mình đi vào lòng đêm u uẩn
Lòng đêm đời tưởng chừng như bất tận
Bởi nghìn năm chưa thấy ánh mặt trời
Người đã lánh mặt em thật rồi
Chẳng xa xôi, nhưng em nhìn không thấy
Người giấu mình nơi vườn cô đơn ấy
Thẩn thờ quì, thẩn thờ đứng, mắt xa xôi
Người cho em nghe tiếng thở bồi hồi
Mà chẳng hiểu tại vì sao sầu thảm
Ánh trăng khuya ngoài xa kia vàng lắm
Mà trong này màu tím thẩm rũ rơi
Người đã lánh mặt em thật rồi
Tự cất đi dung nhan Người chí thánh
Để cảm nếm cái đói khát, cái đau buồn, hoang lạnh
Của kiếp người đầy bất hạnh, cút côi
Rồi Người để mình cứ dạt, cứ trôi
Vào vô định, bởi mình không quyết định
Cho trọn vẹn lòng trung vì chữ tín
Cho thành toàn đức nhẫn vì chữ vâng
Người đã lánh mặt em, sượng sần
Trong vuông vải tím vô ngần tội lỗi
Chỉ sự chết mới có quyền tuyệt đối
Xé toang bức màn che phủ thiên nhan
Em tri ân sự chết quá kinh hoàng
Mở mắt em nhìn hào quang Thiên Chúa
ả giang hồ, thứ hai tuần thánh 2015
Nhận xét góp ý