ĐỨC KI-TÔ KHUYẾT TẬT
M. SAO KHUÊ
Chúa không câm, nhưng chẳng nói lời nào
Trước tòa đời vu oan giáng họa
Chúa không què quặt nhưng gượng đi vất vả
Đường lên Can-vê té ngã bi thương
Chúa không điếc lác nhưng không nghe cái tôi tầm thường
Một chỉ vâng theo ý Cha phán dạy
Chúa không mù nhưng chẳng hề trông thấy
Tội đáng ném đá kia ở sân đình
Biết bao lần Chúa chịu làm thinh
Đành cất cái uy quyền của một Ngôi Thiên Chúa
Đơn giản chỉ vì một tình yêu chan chứa
Muốn dìm mình để cảm thấu nhân gian
Biết bao lúc Chúa chịu bẽ bàng
Chia xấu hổ với người phàm đau khổ
Cũng đói cồn cào, sa mạc hoang nắng đổ
Cũng khát khốc, khát khô giữa đồi đá trơ vơ
Con có nhìn ra Chúa khuyết tật bao giờ
Nên con vẫn thờ ơ người khuyết tật
Biết con còn, khi anh em đang mất
Khả năng nghe, khả năng thấy, khả năng…
Xin cho con hiểu ý Chúa quyền năng
Người mù thấy cõi vĩnh hằng diệu vợi
Kẻ điếc nghe lời tình yêu rất mới
Còn con thì…câm điếc tới ngàn năm…
M. Sao Khuê, 21-11-2014
Nhận xét góp ý