ĐEM CHÔN MẤY NÉN BẠC THƠ
Gánh thơ đi giữa chợ đời
Rao khản giọng, mà chẳng người hỏi mua
Lại còn dè bỉu chanh chua
Khùng điên sao chọn nghiệp thua vào mình
Có ai hiểu được sự tình
Tôi đây chẳng chọn, chẳng xin khi nào
Chẳng vì Ông Chủ thương trao
Tôi đành nỗ lực mong sao lãi lời
Có hay đâu, chuyện ở đời
Ai thèm mua Chữ, mua Lời mai sau
Có chăng mua thứ sang giàu
Mua mau hạnh phúc, mua mau tình vờ
Đem chôn mấy nén bạc thơ
Dưới cây mê muội, hững hờ, vong ân
Bởi thơ chẳng phước, chẳng phần
Chẳng giàu có, chẳng vinh thân, thêm sầu
Tôi đi vào cuộc bể dâu
Chừng mơ ước sẽ sang giàu vinh hoa
Có lời, có lãi thêm ra
Vui lòng Ông Chủ hẳn là dĩ nhiên
Nhưng sao tôi chẳng bình yên
Cứ như tôi đã phụ tinh chủ ông
….
Trời chiều nắng tắt bên sông
Tôi về tìm lại nơi chôn nghĩa tình
Đào lên nén bạc đời mình
Gánh thơ đi tặng nhân sinh, ngỡ ngàng
Bấy giờ mới được bình an
Chủ Ông về tới đầu làng bỗng vui
ả giang hồ, 14-11-2014
Nhận xét góp ý