MẸ ĐẸP 1
Nửa mùa trăng sau
Em thường ẩn nấp sâu
Dưới rặng tre nghiêng trời xa cuối
Ánh vàng dần nhạt giữa đêm thâu
Chúng mình nào có tội gì đâu
Chỉ tiếc, trong nhau nghe chậm rồi nhịp thở
Tuần trăng hạ không còn gì bỡ ngỡ
Gió heo may bay sợi tóc bời bời
Nắm tay nhau muốn nấc nghẹn từng lời…
Nhưng, còn có trái tim ngời nhịp sống
Sợi vô hình là tình yêu cháy nóng
Trong lòng nhau khi chiều tím không gian
Nửa mùa trăng sau, thơm ngát đêm ngàn
Là thanh khiết lối về nguồn chung thủy
Tình yêu ơi ngợp tràn muôn khí vị
Của Thiên đường của hạnh phúc vô biên
Trăng Mân Côi phả ánh nhẹ diệu huyền
Vòng tay ta đôi linh hồn nhỏ bé
Lặng trong nhau nghe tình dâng khe khẽ
Niềm lạc hoan của thiên địa giao duyên
Trăng Mân Côi nuốt chửng bóng trăng nghiêng
Nguồn tình yêu tuyệt vời đang đứng đợi
Dịu dàng mời tình nhau qua biên giới
Cõi thiên thu Trời Đất Mới hoan ca
Vầng trăng ngọc rực sáng, Maria
Trong lòng ta chói chan niềm hạnh phúc
Tuyết Mai Texas, 2007
Nhận xét góp ý