SƯƠNG KHÓI CUỘC ĐỜI
TRẦM THIÊN THU
[Thi hóa Kn 2:1-5 và G 20:8, 11]
Vắn vỏi đời người thật thảm sầu
Không hề có loại biệt dược nào
Chữa cho nhân thế khỏi bệnh chết
Chẳng biết người nào thoát vực sâu
Ngẫu nhiên ta đã được làm người
Rồi lại như chẳng có giữa đời
Hơi thở con người như làn khói
Giống như ý tưởng lóe lên thôi
Khi nó tắt đi, hóa tử thi
Xác thân cũng sẽ trở thành tro
Biến tan sinh khí như làn gió
Lặng lẽ nằm im, chẳng ước mơ
Thời gian tên tuổi bị lãng quên
Chẳng có ai còn nhớ đến tên
Những việc ta làm tan biến mất
Như mây tan tác, tựa sương đêm
Vụt mất cuộc đời tựa bóng câu
Qua rồi là hết, chẳng còn đâu
Không ai có thể về trần thế
Ấn đã niêm rồi, dấu kiếp sau
Thuở xưa nhựa sống rất đầy tràn
Thân xác giờ là chút tro tàn
Tựa giấc mơ qua tìm chẳng thấy
Biến tan như một thoáng thời gian
Nhận xét góp ý