THỜI MẮC DỊCH
Cách ly hoài, thấy khổ ghê
Buồn như chó xích mong chờ tự do
Cuộc đời cứ phải giằng co
Trở đi mắc núi, trở về mắc sông
Những tên gọi chẳng ai mong
Chỉ thấy nặng lòng chứ chẳng vui chi
Nào là bình thở ô-xy
Giăng dây phong tỏa, cách ly, phiếu hàng
Bệnh viện dã chiến nhiều giường
Chích ngừa, xét nghiệm thấy dương tính rồi
Không vui nên chẳng muốn cười
Cái thời mắc dịch buồn đời biết bao!
Trời buồn trời nắng hanh hao
Đất buồn đất hoa xanh xao khô cằn
Quyền sinh tử chính Chúa cầm [*]
Nhưng thấy tử thần, nhân thế vẫn run
Không ai muốn bị hắn hôn
Nụ hôn thần chết cô đơn vô cùng
Xác thân bỗng hóa lạnh lùng
Vì hồn ra khỏi, người không là người
Xin ban sức mạnh, Chúa ơi!
Để không hoảng hốt, thảnh thơi giã từ
TRẦM THIÊN THU
[*] Đnl 32:39; 1 Sm 2:6; Kn 16:13.
Nhận xét góp ý