CẢNH XƯA
Nghèo nàn, giản dị, đơn sơ
Như ba “nhân đức” miền quê êm đềm
Ngày xưa chẳng có bon chen
Không đua đòi, cũng chẳng ham tranh giành
Miền quê thực sự đất lành
Bầy chim ríu rít, cây xanh mát đời
Người xưa, cảnh cũ mất rồi
Còn trong ký ức một thời vẫn nguyên
Ngày xưa hạnh phúc bình yên
Lòng còn vương vấn nên miên man buồn
Nghèo mà hạnh phúc vẫn hơn
Giàu mà bất hạnh, thêm buồn mà thôi
TRẦM THIÊN THU
Nhận xét góp ý