XIN NỖI ĐAU
Quê hương ơi, sao lại buồn như thế?
Khắp mọi nơi là khoảng lặng u hoài
Những con đường chẳng thấy bóng dáng ai
Rất thân quen mà nay bỗng dưng lạ
Việt Nam ơi, sao lại đau như thế?
Biết bao giờ được thanh thản, bình an
Không súng ống, trái phá, không đạn bom
Không chiến tranh mà giới nghiêm lặng lẽ
Sài-gòn ơi, sao lại khổ như thế?
Nay chẳng còn nét Hòn Ngọc Viễn Đông
Người có đó mà cứ ngỡ như không
Những sợi buồn đan nhau thành vạt khổ
Thật xót xa với nỗi đau Đất Mẹ
Dịch lan tràn khiến bi đát quê hương
Nước mắt buồn như thể chảy thành sông
Mẹ Việt Nam vẫn không ngơi đau khổ!
Có những người vẫn âm thầm phục vụ
Những anh hùng thầm lặng vẫn hăng say
Noi gương Chúa mà xả thân đêm ngày
Đem chiếc bánh yêu thương đi chia sẻ
Tay giơ lên, tha thiết nài xin Chúa
Đời phàm nhân như nắng hạn chờ mưa [*]
Cúi xin Ngài thương xót và thứ tha
Cho Nước Việt được bình an của Chúa
TRẦM THIÊN THU
[*] Tv 143:6 – “Hai tay cầu Chúa giơ lên, hồn con khát Chúa như miền đất khô.”
Nhận xét góp ý