HIỀN NHÂN OAN ỨC
[Niệm ý Mc 6:14-29 ≈ Mt 14:1-12]
Đức Giê-su là một người nổi tiếng
Bởi vì Ngài nói giỏi và làm hay
Hê-rô-đê đã nghe biết về Ngài
Một “dị nhân” có phong cách đặc biệt
Có người nói là Gio-an đã chết
Nay trỗi dậy nên mới có quyền năng
Có thể làm phép lạ rất phi thường
Có người nói là ông kia, ông nọ
Người như thế hẳn là một ngôn sứ
Mới nói hay và làm việc lạ lùng
Hê-rô-đê nghe nói cũng tán đồng
Rằng đúng là Gio-an đã trỗi dậy
Là ông vua mà nói đi, nói lại
Sống hèn hạ, nhục nhã, chẳng tốt lành
Vua loạn luân, lấy vợ của người anh
Lạm dụng quyền để làm điều bất chính
Ông Gio-an thẳng thắn, không né tránh
Cản ngăn vua làm những chuyện xấu xa
Mụ lăng loàn là Hê-rô-đi-a
Thù Gio-an nên âm mưu thâm độc
Hê-rô-đê biết Gio-an chính trực
Sống thánh thiện, ngay thẳng và tốt lành
Nên e sợ, còn che chở, đỡ bênh
Nhưng mù quáng rồi nghe lời phụ nữ
Đứa con gái cũng đồng mưu với mẹ
Cháu múa đẹp nên làm chú mê hồn
Chú còn hứa cho cả nửa nước luôn
Ba kẻ ác cùng giết chết ngôn sứ
Kẻ dã tâm luôn kiêu sa, ích kỷ
Muốn thỏa mãn ý riêng, dám lộng hành
Cướp và giết là mấu chốt cấu thành
Xưa và nay, hiền nhân luôn oan ức
TRẦM THIÊN THU
Nhận xét góp ý