LỐI CÁT
Cuộc đời chỉ một cõi về
Đi qua lối cát mịt mù bụi bay
Gập ghềnh, lồi lõm, lắm gai
Ít hoa, nhiều cỏ, tháng ngày buồn tênh
Xoải chân những bước chênh vênh
Xếp mãi chẳng thành chữ ước, chữ mơ
Đời người một thoáng mau qua
Trăm năm một khoảng chẳng là gì đâu
Khổ đau nối tiếp khổ đau
Là bậc để trèo lên chỗ cao hơn
Kiếp người là thoáng phù vân
Nhưng danh tiếng vẫn mãi còn mai sau [*]
Thế nên phải cố gắng nhiều
Dẫu sáng hay chiều, lối cát cứ đi
TRẦM THIÊN THU
[*] Hc 41:11 – “Thân xác con người chỉ là phù vân, nhưng danh thơm tiếng tốt chẳng bao giờ mai một.”
Nhận xét góp ý