ĐỜI LÁ
Bất ngờ nhẹ rơi xuống
Đơn độc chiếc lá vàng
Giữa một chiều vắng lặng
Hiu hắt buồn mênh mang
Thương người như chiếc lá
Cô đơn giữa cuộc đời
Nhiều người nhìn xa lạ
Chẳng cần biết lá rơi
Thu qua rồi Đông đến
Xuôi ngược những bước chân
Lá không lời than oán
Dẫu người giẫm đạp lên
Cứ nuôi lòng thù hận
Dẫu là người với nhau
Thế mà lại khấn nguyện
Xin Chúa chữa lành mau [*]
TRẦM THIÊN THU
[*] Hc 28:3 – “Người với người cứ nuôi lòng hờn giận, thế mà lại xin Đức Chúa chữa lành!”
Nhận xét góp ý