CHAI CỨNG
[Niệm ý Mt 11:21-24 ≈ Lc 10:13-16]
Khốn đời vì dại, chẳng khôn
Chẳng khôn nên khốn: hoảng hồn, nhọc thân
Người này, người nọ, ai hơn?
Ai khóc u buồn, ai hát hoan ca?
Kho-ra-din, Bết-xai-đa
Hai thành dân sống bê tha vô ngần
Nếu mà Tia với Xi-đôn
Được mời gọi hẳn họ ăn năn rồi
Nên khi phân xử, xét soi
Chúa khoan hồng với cả hai thành này
Rõ ràng mình chẳng hơn ai
Mà luôn ảo tưởng mình hay hơn người
Tưởng mình cao tới tận trời
Âm ty nhào xuống tới nơi tận cùng
Nửa khôn nửa dại hóa khùng
Chỉ vì chai cứng cõi lòng mà thôi
Nguy cơ cố chấp rõ rồi
Là tội phạm tới Chúa Trời Ngôi Ba
Đời đời sẽ chẳng được tha
Đúng là khốn thật, lòng xơ cứng rồi!
TRẦM THIÊN THU
Nhận xét góp ý