KIẾP VÔ THƯỜNG
Đời như thuyền giữa biển khơi
Sóng đời vỗ mạnh khiến chơi vơi thuyền
Lênh đênh ngày tháng triền miên
Sóng đau, sóng khổ chồng lên nhau hoài
Miệng cười mà có vị cay
Chông chênh suy nghĩ đọa đày ước mơ
Lo từ khi mới sinh ra
Nợ phong trần trả bốn mùa chưa xong [1]
Sớm chiều xuôi ngược long đong
Đêm ngủ trên giường vẫn chẳng được yên [2]
Vô thường một kiếp truân chuyên
Nhưng không tuyệt vọng vì còn Chúa thương
Gian trần chỉ một con đường
Đi lên gặp Chúa, tay choàng tha nhân
TRẦM THIÊN THU
[1] Hc 40:1 – “Kể từ khi từ lòng mẹ sinh ra cho đến lúc trở về lòng đất mẹ, mang thân phận con người, ai cũng canh cánh bên lòng một nỗi lo, là con cháu Ađam, nợ phong trần đương nhiên phải trả.”
[2] Hc 40:5 – “Lúc nghỉ ngơi trên giường, giấc ngủ ban đêm lại khơi lên những ý nghĩ khác.”
Nhận xét góp ý