MẦU NHIỆM TỰ HỦY CỦA CON THIÊN CHÚA
PM. Cao Huy Hoàng
31/12 THỨ BA. Ngày thứ bảy trong Tuần Bát Nhật GS.
1Ga 2,18-21; Ga 1,1-18. Thánh Sylvester I, Giáo hoàng.
“Ngôi Lời đã hóa thành nhục thể” (Ga 1, 14)
Con Thiên Chúa quyền năng vô biên, chí thánh chí thiện vô cùng, lại bằng lòng làm một con người trần gian hữu hạn, bé nhỏ. Không có trí khôn trí hiểu nào của loài người có thể suy cho thấu điều lạ lùng kỳ diệu ấy. Thế mà, dẫu biết thân phận con người của mình là mỏng manh, yếu đuối, là chóng vánh ắt tử, sống nay chết mai, thế nhưng con người vẫn cho cái trí khôn trí hiểu của mình là thưởng đỉnh siêu phàm, và không chấp nhận trí khôn trí hiểu của mình là mê muội. Thật đáng tiếc!
Và Con Thiên Chúa đã xuống thế làm người thật, sống giữa loài người, nói tiếng nói của loài người, rung nhịp trái tim của con người, vui buồn cười khóc với cái vui buồn cười khóc của con người, tỏ bày cho con người biết Thiên Chúa là Cha yêu thương khoan dung tha thứ cho con người, và nhất là, chết đi rồi sống lại để con người ắt tử kia sẽ được sống lại trong Nước Thiên Chúa. Thế nhưng, hơn hai ngàn năm qua, vẫn còn biết bao con người không muốn tin vào Con Thiên Chúa, thậm chí còn quay lưng lại với Người, hoặc còn tệ hơn, muốn xóa sổ sự hiện diện của Người trong tâm trí nhân loại.
Thiên Chúa đã tự hủy để con người được tồn tại vĩnh cửu, thì ngược lại, con người không muốn tồn tại vĩnh cửu, chỉ muốn tồn tại trong cái ngắn hạn mà mình không làm chủ được. Ánh sáng đã chiếu soi, mà bóng tối không chấp nhận ánh sáng.
Chúng ta có nhận ra sự mê muội của mình khi tự nhận mình làm chủ cuộc đời mình không? Ước gì chúng ta nhận ra rằng: vì lòng kiêu căng đã dẫn chúng ta đến chỗ chết ngàn đời, mà Thiên Chúa đã phải khiêm nhường đến tự hủy để đưa chúng ta về cõi sống ngàn thu. Hãy để Thiên Chúa làm chủ đời ta.
Lạy Chúa, xin cho con hân hoan đón nhận Chúa Giê-su và sống Lời Yêu Thương, Hằng Sống của Thiên Chúa. Amen.
Nhận xét góp ý