KHÔN SỐNG MỐNG CHẾT
[Niệm ý Lc 12:13-21]
Chuyện bạc tiền luôn gắn liền khúc ruột
Nó có thể lấy oán choán thương yêu
Tan nát hết dù mối quan hệ nào
Tiền là phiền, chẳng là tiên chi cả!
Chuyện tiền tài chẳng khác chi ác quỷ
Tranh giành nhau từng cái nhỏ li ti
Chỉ vì nó mà mọi thứ hóa nguy
Thứ ngẫu tượng khiến người ta mê mải
Cái Tôi to che khuất cả nhân ái
Tình máu mủ cũng chẳng nghĩa lý gì
Lo tích cóp cho mình là ngu si
Đã ham tiền không sao công chính được [1]
Dẫu biết thế mà người ta vẫn ước
Cứ tham lam, vội vã vơ vét vào
Khi nhắm mắt, xuôi tay, còn gì đâu?
Cứ mặc kệ, miễn sao mình thoải mái
Khi biết mình ngu ngốc và khờ dại
Thì đã muộn, chẳng còn kịp ăn năn
Cứ thu tích lắm của cải thế gian
Bao nhiêu tiền cũng thua một làn gió
Được cấp cứu vận cứng đờ ra đó
Tiền bạc nhiều, nay kẻ khác tiêu xài
Còn chính mình nước mắt cứ lăn dài
Như lá vàng, gió không lay cũng rụng!
Cần khôn ngoan mà tỉnh thức khi sống
Nếu giàu có mà vô tội, thương người
Không chạy theo của cải với tiền tài
Thật là phúc vì là người khôn khéo [2]
Lạy Thiên Chúa, Đấng từ bi nhân hậu
Xin soi sáng để biết chọn khôn ngoan
Biết can đảm sống giản dị, mọn hèn
Nhưng quyết tâm luôn làm giàu nhân đức
TRẦM THIÊN THU
Sáng 17-10-2019
[1] Hc 31:5-7 – “Đã ham tiền không sao công chính được, chạy theo lợi lộc ắt sẽ lỗi lầm. Bạc tiền khiến cho bao người sa ngã, thế nào cũng đưa họ đến hư vong. Nó là cái bẫy cho ai say mê nó, hết mọi kẻ ngu si sẽ sa vào.”
[2] Hc 31:8 – “Phúc thay ai giàu có mà vô tội, không chạy theo của cải, tiền tài.”
Nhận xét góp ý