KHOẢNG LẶNG PHÀM NHÂN
Hôm nay suy nghĩ ngày mai
Một đời cát bụi miệt mài trở trăn
Hao gầy ngày tháng băn khoăn
Đời người dài – ngắn, chỉ ngần ấy thôi
Dài bằng nước mắt lăn dài
Ngắn bằng một thoáng môi cười xa xăm
Bên lòng canh cánh ngày đêm
Nỗi lo khắc khoải mang thân phận người
Nợ phong trần trả cả đời
Bao giờ hết thở mới thôi nợ trần [*]
Nhờ Thiên Chúa vẫn ban ơn
Cứ trả dần dần hết kiếp trần ai
TRẦM THIÊN THU
Chiều 10-10-2019
[*] Hc 40:1 – “Kể từ khi từ lòng mẹ sinh ra cho đến lúc trở về lòng đất mẹ, mang thân phận con người, ai cũng canh cánh bên lòng một nỗi lo, là con cháu A-đam, nợ phong trần đương nhiên phải trả.”
Nhận xét góp ý