KẺ NỘI THÙ MANG TÊN DANH LỢI DỤC
Không dễ bỏ, mà cũng thật khó buông
Dẫu vẫn biết rất xoàng thường, hư nát
Bởi chút hương đời cứ mãi còn thơm ngát
Hay bởi lòng chưa khao khát cõi trường sinh
Đừng đổ thừa cho ma quái âm binh
Hãy khiêm nhượng nhận ra mình mê muội
Còn mấy nữa xác thân này ngơ nguội
Mà thèm thuồng tên tuổi với công danh?
Đói khát chi loài tiền bạc hôi tanh
Mà cắm cúi biến mình thành nô lệ?
Cần thiết chăng phút lạc hoan tồi tệ
Có đổi thay phận dâu bể triền miên?
Tại sao không chút khát vọng vô biên
Vượt lên khỏi những ưu phiền đau khổ
Sao không thể tìm bình an tịnh độ
Để hương đời không còn chỗ lấn chen
Có nhận ra mình ham chuộng đê hèn
Không can đảm đi tìm điều thiện hảo
Có nhận ra tay ôm choàng hư ảo
Mà hả hê cao ngạo giữa vong thân
Hỡi cái tôi ngươi dại dột ngu đần
Mà vỗ ngực trí với nhân vĩ đại
Xác thân này rồi biến tan băng hoại
Lúc bấy giờ, ngươi còn lại hư không
Uổng một đời là kiệt tác kỳ công
Về với bụi vùi trong lòng đất lạnh
Hồn phách linh thiêng nghìn thu hiu quạnh…
Một chỉ vì chẳng bỏ cũng chẳng buông
Kẻ nội thù mang tên danh, lợi, dục….
gã tuần phiên, 04-8-2019
Nhận xét góp ý