Mp3: MÙA QUANH NĂM

Lưu trữ tài liệu

Tháng Tư 2024
T2 T3 T4 T5 T6 T7 CN
« Tháng 3    
1234567
891011121314
15161718192021
22232425262728
2930  

Thống kê

Số lượt người đã ghé thăm web site này tính từ 6/2009:

Hanoi

CẢM KÍCH

Một hôm, cô gái và bà mẹ cãi nhau. Sau đó, cô bỏ nhà ra đi. Cô ta chạy rất lâu. Thấy phía trước có tiệm mì, lúc đó, cô mới cảm thấy đói bụng. Nhưng khi cô sờ vào túi thì một xu cũng không có.

Bà chủ tiệm mì là người tốt bụng, tinh tế. Thấy cô gái đứng đó liền hỏi:

– Có phải con muốn ăn mì?

Cô gái trả lời một cách ngại ngùng:

– Nhưng con không mang theo tiền.

– Không sao, bà có thể mời con ăn.

Bà chủ mang đến một tô mì nóng hổi. Cô ta rất cảm kích, mới ăn được một ít thì nước mắt đã chảy ra, rơi xuống tô mì. Bà chủ an ủi:

– Con làm sao vậy?

Cô gái vừa lau nước mắt vừa nói:

– Con không sao cả, con chỉ cảm kích. Con và bà không hề quen biết nhau, vậy mà bà đối xử với con thật tốt, còn nấu mì cho con ăn nữa. Nhưng con đã cãi lời mẹ và bà ấy đã đuổi con ra khỏi nhà. Bà ấy còn bảo con đừng quay trở về nữa.

Bà chủ nghe xong, rồi bình tĩnh nói:

– Sao con lại nghĩ như vậy? Con nghĩ thử xem, bà chỉ nấu cho con ăn một bữa mà con lại cảm kích. Vậy mẹ con đã nấu mười mấy năm cơm gạo cho con ăn, sao con không cảm ơn mẹ mà còn cãi nhau với mẹ?

Nghe xong, cô gái lặng người. Cô ăn hết tô mì một cách vội vã, rồi lập tức chạy vế nhà. Khi về đến nhà, cô thấy mẹ đang đứng trước cửa đợi. Vừa thấy cô người mẹ rất vui mừng:

– Mau vào nhà, cơm mẹ đã nấu xong rồi, thức ăn nguội hết rồi.

Lúc đó, nước mắt của cô gái chảy ra, chảy ra…

Có khi chỉ nhận được một chút ân huệ của người khác chúng ta laị cảm thấy rất cảm kích và biết ơn. Nhưng đối với ân tình của người thân thì chúng ta lại làm ngơ như chuyện dĩ nhiên, không cần biết hoặc không hề thấy.

Câu chuyện nhỏ mà ý nghĩa to lớn, sâu sắc, không chỉ nhắc chúng ta nhớ tới bổn phận làm con đối với cha mẹ, mà đặc biệt nhắc chúng ta nhớ tới lòng thương xót của Thiên Chúa, được minh chứng qua dụ ngôn dụ ngôn Người Cha Nhân Hậu (Lc 15:11-32). Dù hai đứa con đều là nghịch tử, bất hiếu, nhưng người cha vẫn chờ đợi con cái biết nghĩ lại, và ông sẵn sàng rộng lòng tha thứ.

Thiên Chúa xác định: “Có phụ nữ nào quên được đứa con thơ của mình, hay chẳng thương đứa con mình đã mang nặng đẻ đau? Cho dù nó có quên đi nữa, thì Ta, Ta cũng chẳng quên ngươi bao giờ” (Is 49:15).

(sưu tầm và chỉnh sửa một chút cho phù hợp)

Ghi lời nhận xét góp ý

Lưu ý: Để dễ dàng trong giao tiếp và khỏi hiểu nhầm từ ngữ, các lời nhận xét góp ý trong trang này xin hãy viết bằng tiếng Việt có dấu. Xin kính báo và chân thành cám ơn.

 

 

 

Nội dung có thể dùng một số định dạng these HTML tags

<a href="" title=""> <abbr title=""> <acronym title=""> <b> <blockquote cite=""> <cite> <code> <del datetime=""> <em> <i> <q cite=""> <strike> <strong>

Chọn kiểu gõ tiếng Việt: TELEX VNI VIQR Tắt

*