HOA BUỒN
Hoa buồn đâu bởi đơn côi
Mà vì thiếu ánh mặt trời chiếu soi
Nhìn hoa ủ rũ ngậm ngùi
Tội-nhân-con cũng lạc loài như hoa
Thiếu Ngài, con hóa te tua
Liêu trai, ma quái như là bộ xương
Cuộc đời nghiêng ngả, thê lương
Cầu xin Thiên Chúa xót thương phận này
Như hoa rũ bởi gió lay
Giữa cơn nắng đổ gắt gay mùa hè
Nhớ lời Ngài nói ngày xưa
Giả hình biệt phái, kinh sư, coi chừng!
Đừng mơ ước tới Thiên Đường
Nếu không công chính thì mong cái gì? (*)
Một Mùa Chay nữa lại về
Xin Mưa Ơn Thánh tưới hoa đời này
TRẦM THIÊN THU
(*) Mt 5:20 – “Nếu anh em không ăn ở công chính hơn các kinh sư và người Pha-ri-sêu, thì sẽ chẳng được vào Nước Trời”.
Nhận xét góp ý