NHỚ NGƯỜI
Nhớ người, một sớm mai, năm ấy
Còn thấy trần gian, còn thấy đớn đau
Còn chút xót xa, ngấn lệ u sầu
Rồi tắt lịm đi, chìm sâu trong giấc ngủ
Một đời yêu, biết bao nhiêu là đủ
Biết mấy cho vừa, cho thỏa cuộc nhân sinh
Bởi thời gian ai dám nói của mình
Ai có thể níu dài thêm khoảnh khắc
Người bất giác chừng như đương bỏ mặc
Không còn chi vướng mắc cõi trần gian
Tất cả đang qua đi, biến mất, lụi tàn
Có còn chăng lời tiếc thương chóng vánh
Nhớ lắm người ơi, đêm mùa hè ớn lạnh
Phút rợn rùng cái sắc sắc, không không
Còn lại đây nguyên vẹn một tấm lòng
Yêu đến chết, mà tình nồng chưa chết
Em vẫn tin chết không là chấm hết
Trái tim người còn gõ nhịp yêu đương
Vẫn bên em cho đến cuối con đường
Chờ hạnh ngộ trùng phùng nghe suối hát
Suối Tình Yêu giữa Vườn Yêu bát ngát
Người an nhiên trong hoan lạc vô biên
Còn yêu em trong phố tục lụy phiền
Nhớ khấn nguyện cho em lòng thương xót
Trầm hương dâng khói huyền bay nghi ngút
Em nhớ người, nghèn nghẹn tiếng “mình ơi”
Người mãi bên em, chẳng một phút rời
Mà không nói… chỉ một lời buồn giận…
M. Sao Khuê, 05-5-2018
(kỷ niệm 5 năm người về bên ấy)
Nhận xét góp ý